Chủ Nhật, 7 tháng 10, 2012

Vẽ bạn (KQ)

Về già tự nhiên lại thích vẽ. Ký họa về người thân, bạn bè cũng là đam mê.
Giở lại album cũ thấy có ảnh chụp với Lê Bình từ năm 1970. Đêm 30 Tết năm ấy, anh em Trỗi (Phan Nam, Phúc Chiến, Tấn Lợi, Kiến Quốc, Ánh "quắt", Vinh "còi") và mấy bạn học sinh miền Nam (Ngô Diên Chước, Danh...) cùng anh em Lê Bình, Hồng Nam với 2 chú em tôi (Công, Nghị) tụ tập ở nhà 99 rồi rủ nhau lên Bờ Hồ đón xuân. Sau khi dạo quanh Bờ Hồ (bấy giờ là mode của thanh niên HN) vài vòng, vừa dàn ngang đi vừa  "ném đá" (trêu chọc) chị em, cả bọn rủ nhau tạt vào hiệu ảnh gần đền Ngọc Sơn (phía bên kia đường) chụp ảnh kỉ niệm. Vậy là hí hoáy vẽ bạn.

Lê Bình mặc cái áo bông Trỗi gắn cổ lông, đầu nghiêng nghiêng... Ngay từ ngày đó nó trông hiền hiền nhưng cũng đã tỏ ra gan lì tướng quân. Cố tìm ra cái gai góc mà hàng chục năm sau thể hiện ở nó. Dám rủ nhau trốn đi B, tuy không thành; rồi vào sinh ra tử ở Quảng Trị "mùa hè đỏ lửa" mà dường như bom đạn tránh nó... Làm như Trời đánh không chết! Nó sống thủy chung, đằm thắm, hết mình vì bạn bè, anh em. Lúc nào vui cười rổn rảng.
Vẽ chả biết có giống, có toát hết cái thần của nó hay không? Thôi, chả giống thì cũng là cái tình! Nhớ Lê Bình quá.
Bình ơi, mày đi trước và đừng quên chúng tao!

2 nhận xét:

Viên Thạch nói...

Cháu đọc tất cả các bài của các chú viết về chú Lê Bình. Cảm động vì tình cảm của các chú dành cho nhau. Nhưng buồn hơn khi những dòng viết cuối cứ dặn dò "Thôi, mày đi trước...", "Bình ơi, mày đi trước...", "Anh đi trước...", "Hẹn gặp...". Cháu cũng cảm thấy sợ khi nghĩ nếu mình không phải là người ra đi trước mà người mình yêu quý ra đi

TranKienQuoc nói...

Người già hay nói với nhau như thế mà. Chả sao đâu. Nó cũng là 1 thực tại của cuộc sống, nên còn sống thì cứu sống vui, sống có ích.